Bài khóa
Từ lâu tôi đã hy vọng có cơ hội đến Trung Quốc học tiếng Trung. Bây giờ nguyện vọng ấy cuối cùng cũng thành hiện thực, trong lòng có một niềm vui khôn tả.
Từ mùa hè năm ngoái, tôi luôn bận rộn liên lạc với các trường để làm các thủ tục. Nhưng tất cả những việc đó tôi đều giấu bố mẹ. Tôi là đứa con gái duy nhất trong nhà, nếu tôi kể chuyện này cho bố mẹ, có lẽ bố mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý. Vì vậy tôi chỉ có thể kể chuyện này với bạn bè và thầy giáo dạy tiếng Trung của tôi. Sau khi làm xong tất cả thủ tục tôi mới cho bố mẹ biết. Sau khi biết chuyện, bố mẹ quả nhiên không đồng ý. Bố tôi nói: Công việc hiện tại của con không phải rất tốt sao? Mẹ tôi nói:Con không định kết hôn à?
Thật lòng, đối với việc tương lai phải làm gì tôi vẫn chưa nghĩ kĩ. Nhưng bây giờ tôi chính là muốn học tiếng Trung, muốn đến tham quan Trung Quốc- một đất nước cổ kính mà trẻ trung( năng động). Tôi nói với bố mẹ : Con đã lớn rồi, giống như con chim nhỏ nên tự bay. Con phải học cách sống độc lập, tự do tự tại ra nước ngoài sống 1 năm, sau đó mới suy nghĩ tiếp về những dự định sau này. Bố mẹ biết tính cách của tôi, khi đã quyết định không gì có thể thay đổi, hơn nữa họ cũng thấy cách nghĩ của tôi là đúng, nên chỉ có thể đồng ý.
Mẹ muốn sau khi tôi đến Trung Quốc, mỗi tuần đều phải gọi điện thoại cho mẹ một lần. Bố thì nói tốt nhất là thường gửi email kể cho bố mẹ nghe cuộc sống của tôi ở Trung Quốc. Tôi vâng lời. Lúc sắp đi, bố mẹ mua cho tôi rất nhiều đồ và cố nhét tất cả vào trong vali của tôi.
Bố lái xe đưa tôi đến sân bay. Lúc chia tay, họ mãi nhìn theo tôi và không ngừng vẫy tay, mẹ đang lau dòng lệ lăn trên khóe mắt. Nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến không muốn rời xa của bố mẹ, nước mắt tôi cũng suýt trào ra.
Sau khi đến Trung Quốc, bố mẹ thường xuyên gửi thư cho tôi. Họ luôn dặn dò tôi phải bảo vệ sức khỏe, chú ý an toàn, cố gắng học tập, sống thật vui vẻ.
Để bố mẹ yên lòng tôi cũng thường gửi thư hoặc gọi điện thoại để họ biết rằng tôi rất yêu và luôn nhớ họ.
Bình luận