Jack: Emma, Tôi nghe nói tuần trước cậu đã dành một ngày ở nhà của một người Trung Quốc để hoàn thành đề tài của mình. Cảm giác thế nào?
Emma: Tôi từ lo lắng chuyển sang thoải mái và cuối cùng rất thích thú.
Triệu Lượng: Tại sao lại căng thẳng? Cậu chẳng phải từng đến nhà Lý Mai rồi à?
Emma: Chuyện đó khác. Vì tôi và Lý Mai rất thân nên ở nhà cô ấy có cảm giác như đang ở nhà của tôi.
Lý Mai: Emma, bạn muốn hoàn thành đề tải nào?
Emma: Tôi muốn làm khách trong một gia đình Trung Quốc xa lạ trong một ngày và trải nghiệm cuộc sống thực của họ.
Jack: Làm thế nào bạn tìm thấy gia đình này?
Emma: Tôi đã liên hệ qua mạng và ban đầu có năm gia đình sẵn sàng đón tiếp tôi. Nếu đến cả năm gia đình thì tôi sẽ phải chuẩn bị rất nhiều. Vì không có nhiều thời gian nên tôi chỉ có thể chọn một gia đình.
Triệu Lượng: Cuối cùng cậu đã chọn gia đình như thế nào?
Emma: Gia đình tôi chọn có tổng cộng sáu người: ông, bà, bố, mẹ và hai người con. Ông nội và bà nội đều đã ngoài 80 tuổi, đã nghỉ hưu, ông nội thích đọc sách, nghe đài, bà nội hàng ngày chăm sóc hoa của bà, cũng thích ủi quần áo; bố là kỹ sư xây dựng, mẹ là giáo viên đại học. Trong hai người con, đứa lớn nhất là con trai, tên là Long, 11 tuổi, và đứa thứ hai là con gái, tên là Mai, 5 tuổi.
Lý Mai: Bạn ở nhà họ thế nào rồi?
Emma: Tôi đã nói với bố mẹ Longrằng tôi đến nhà họ để trải nghiệm cuộc sống gia đình Trung Quốc thực sự. Đừng vì tôi mà thay đổi bất cứ điều gì. Nếu có thể coi tôi như một thành viên trong gia đình thì càng tốt.
Jack: Việc này hơi khó khăn, đột nhiên trong nhà có thêm người lạ, còn là người nước ngoài.
Emma: Đúng vậy, tôi muốn họ không coi tôi như người lạ, nhưng tôi cũng không thể bỏ qua được (tâm lý đó) . Khi mới đến nhà Long, tôi rất lo lắng, không dám tùy tiện đi lại, hơn nữa còn phải chú ý quan sát thói quen sinh hoạt của mọi người trong nhà rồi mới làm theo họ.
Lý Mai: Tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ lo lắng của bạn.
Triệu Lượng: Hãy kể cho chúng tôi nghe bạn có ấn tượng đặc biệt gì.
Emma: Ở nhà, Mai gần như là cái bóng của anh trai, Long đi đâu Mai cũng theo đó. Mai cứ nhìn dò xét tôi, nhưng ngay khi tôi nhìn cô ấy, cô ấy đã chạy theo sau anh trai mình. Khi cả nhà ngồi quây quần, ông bà bưng cốc lên uống trà, tôi cũng bưng cốc của mình lên. Khi ăn, nếu nhà Long không nhấc đũa thì tôi vẫn ngồi, thấy họ đều động đũa thì tôi cũng cầm đũa.
Jack: Xem ra Emma rất thông minh, cô ấy quan sát trước khi hành động nên ít khi mắc lỗi.
Emma: Đúng vậy, tôi rất cẩn thận vì tôi sợ mắc sai lầm. Trước khi làm bất cứ điều gì, trước tiên tôi sẽ xem thói quen của gia đình họ.
Triệu Lượng: Vậy làm thế nào cậu chuyển từ lo lắng sang thư giãn?
Emma: Tôi nghĩ họ là một gia đình rất yêu thương nhau: người lớn nói chuyện với trẻ con rất nhẹ nhàng và hài hước, trẻ con cũng rất lễ phép với người lớn. Long và Mai cũng rất tốt với tôi, khi chúng tôi đang ăn, Long nói với tôi: "Emma, chị có thể ăn bất cứ thứ gì chị muốn! Mẹ em nấu rất ngon." Mai không nói gì, mỉm cười và gật đầu. Chính Long và Mai là người khiến tôi thoải mái
Jack: Bạn từng nói chuyện với người lớn tuổi trong nhà chưa?
Emma: Tôi muốn trò chuyện với họ, nhưng họ nói tiếng Hồ Nam, tôi không hiểu, nếu có cuộc trò chuyện, Long sẽ phải phiên dịch. Tôi thực sự không ngờ rằng Long cũng có thể nói được tiếng Hồ Nam.
Lý Mai: Ở Trung Quốc, nhiều gia đình thế hệ thứ ba được ông bà nội hoặc ông ngoại nuôi dưỡng, Long và Mai luôn ở với ông bà nội, và tất nhiên chúng đã học tiếng Hồ Nam.
Emma: Tóm lại, chuyến đến gia đình Trung Quốc làm khách này khiến tôi cảm nhận được cuộc sống tuyệt vời của một gia đình Trung Quốc, tôi đã học được rất nhiều điều.